Luân Tâm

29. khói mây

Nắng muộn lơ thơ lạ đất trời
Tha hương cầu thực có gì vui
Chân mòn đau tủi hồn hoang dã
Lối cũ lòng quê bỗng ngậm ngùi!
Còn đâu hơi sức để đi mau
Đường vắng mênh mông bỗng lệ trào
Nửa đời cay đắng thân tù tội
Nửa để dành mơ những áo màu!
Biển gió nghìn năm nhớ bóng người
Nón nghiêng e lệ đỏ bờ môi
Hồn vương tà áo đêm tình tứ
Sao nỡ hững hờ bước lẻ loi?
Đã cuối đường chưa? Đã hết đường?
Mà sao mờ mịt khói pha sương
Thịt da nào chết khô hờn tủi
Mộng cũng tàn phai mất cố hương!
Thức trắng bao đêm, mắt mỏi mòn
Đường sầu hun hút dấu môi hôn
Nghìn xưa ai bỏ quên hương áo
Để đến bây giờ vẫn còn thơm!
Đã ngỡ đi rồi vẫn còn đây
Và hôm nay nữa được bao ngày
Nợ đời chưa trả tình chưa trả
Một chút hẹn hò cũng khói mây
Đi trước đi sau cũng là đi
Lòng còn hồi hộp, ước mơ chi
Trăm năm cũng đã đầy cay đắng
Lệ đâu còn đủ khóc biệt ly?
Tay lạnh thương tay bỗng nghẹn ngào
Hết rồi hờn giận hết chiêm bao
Giữa lòng tuyết trắng khăn tang trắng
Heo hút bóng tàn hết kiếp sau?
Luân Tâm

 
MD 11/19/02

Được bạn: vdn 4.4.08 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "29. khói mây"